Ân ái sướng chim cùng em phò Konan Koyoi vú bự, trời lạnh như vậy thì nhà không thể sập được, thế là xong đời. Tốt hơn, anh thầm nguyền rủa khung xe sẽ sập. Mã Tam buồn bã đi loanh quanh, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Vì không có đích đến nên anh phải tìm kiếm từ phố này sang phố khác. Khi đến cửa hàng của Trần Xuân Hồng, anh thấy chủ quán đã thay đổi rất nhiều. Hai ông già đang nấu mì, bận rộn và vui vẻ. Lúc này, gió thổi, mùi mì đột nhiên xộc vào mũi. Mã Tam đỗ xe rồi xách túi đi vào. Hai ông già trông khá dễ chịu đã từng. Bà lão vội vàng nhặt túi lên, cười nói. Anh ơi, bên ngoài lạnh như băng, vào trong sưởi ấm đi. Mã Tam nghe vậy, liền nhớ tới mẹ mình lúc còn nhỏ, nếu tính toán không lầm thì bà cũng bằng tuổi mình, nhưng giờ ông không còn nhớ bà trông như thế nào nữa. Ồ, tôi tự làm được. Bà lão rất tốt bụng và thân thiện, Mã Tam mỉm cười nói.